- Các cậu nghĩ bọn mình có cứu được nó không? - Một cậu bé
thốt lên.
- Tớ không biết, trông nó tệ quá! - Một cậu bé khác thêm vào.
- Các cậu phải tin cái đã! - Cậu bé nhỏ con nhất nói to - Có thể mất thời gian, nhưng chúng ta sẽ cứu được!
Vài ngày trước, ba cậu bé đã làm một hình người tuyết to nhất trong công viên. Nhưng thời tiết ấm lên, một chút mưa và gió đã làm hỏng nó. Cái mũ thì bay đâu mất, nó chỉ còn lại một mắt, và ngay cả cái mũi bằng củ cà-rốt cũng đã bị bọn sóc ăn mất.
- Nhưng chúng ta làm gì có tuyết mà sửa! - Một cậu bé thở dài.
Tuyết quanh đó đã tan gần hết. Một cậu bé bỗng chỉ tay ra ngôi nhà lớn cạnh công viên
- Vườn nhà ông Jeffries còn rất nhiều tuyết! Khu vườn có mái che nắng mà!
- Nhưng tớ không vào xin đâu, ông ấy dữ lắm!
- Thế thì chẳng bao giờ chúng ta sửa được người tuyết cả!
Ba cậu bé ngồi lặng lẽ. Bỗng nhiên, cậu nhỏ con nhất đứng dậy:
- Tớ sẽ đi hỏi ông ấy!
Hai cậu bé cao lớn hơn hoảng hốt:
- Thế nào rồi cậu cũng bị ông ấy nhốt lại cho mà xem!
Nhưng cậu bé nhỏ con nhất đã chạy vụt đi. Thu hết can đảm, cậu bé bước vào vườn nhà ông Jeffries và gõ cửa. Mãi, cuối cùng một ông cụ cũng ra mở cửa.
Một lúc sau, hai cậu bé ngồi chờ ở công viên thấy cậu bé nhỏ con đi ra phía trước, ông Jeffries theo sau.
- Nó dẫn ông ấy ra đuổi chúng ta hay sao? - Một trong hai cậu bé đứng bật dậy, lo lắng.
Nhưng không phải thế. Ông Jeffries cầm theo hai cái xẻng xúc tuyết và kéo một cái xe đẩy to. Ông bắt đầu xúc tuyết trong vườn nhà, rồi kéo cái xe vào công viên. Ông Jeffries kêu to:
- Các cậu bé, ông cháu ta cùng phải sửa lại người tuyết này!
Bốn ông cháu lấy tuyết sửa lại từng chỗ bị vỡ, làm lại mắt bằng cục than, và làm lại mũi bằng một củ cà-rốt tươi. Có lẽ tất cả sự dữ dằn của ông Jeffries chỉ là do người ta đồn thổi.
Cuối cùng thì người tuyết cũng đã hoàn thành.
- Đẹp thật đấy! - Cả bốn ông cháu cùng thốt lên. Sau đó họ chào tạm biệt nhau vì trời đã tối.
Chiều hôm sau, khi cùng ra công viên chơi, ba cậu bé nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu. Có nhiều người đang đứng trước cửa nhà ông Jeffries.
Bọn trẻ chạy ào đến nhà "người bạn mới".
- Có chuyện gì vậy ạ? - Một cậu bé hỏi người lớn đứng cạnh.
- ông Jeffries... ông ấy mệt nặng!
Các bác sĩ đưa ông Jeffries ra. ông nằm trên cáng, mỉm cười, thì thào khi nhìn thấy ba cậu bé:
- Người tuyết cũng có lúc phải tan mà!
- Liệu có cứu được ông ấy không? - Tiếng một người lớn hỏi.
- Chúng tôi không chắc... - Một bác sĩ lắc đầu
- Mọi người phải tin đã chứ! - Cậu bé nhỏ con nhất vừa khóc vừa nói to - Giống như ông Jeffries đã cứu người tuyết ấy!
Tối hôm đó, ba cậu bé nghe người lớn nói rằng ông Jeffries đã qua đời.
Đã 25 năm kể từ ngày đó và năm nay, công viên được đổi tên thành "Công viên Jeffries". Một cuộc thi làm người tuyết cũng được tổ chức cho tất cả trẻ em trong thành phố.
Đó là vì cậu bé nhỏ con nhất đã trở thành Thị trưởng.
Nếu bạn hỏi ông thị trưởng đã làm cách nào để đạt được những thành công đó, ông ấy sẽ trả lời:
- Trước hết, bạn phải tin cái đã!
(Sưu tầm )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét